Một cậu bé hỏi mẹ:
- Tại sao mẹ lại khóc?
Người mẹ đáp:
- Vì mẹ là một phụ nữ.
- Con không hiểu - Cậu bé thốt lên.
Người mẹ ôm chặt con và âu yếm:
- Con không bao giờ hiểu được, nhưng nó là như thế đấy...
Thời gian trôi đi, cậu bé lại hỏi cha:
- Tại sao mẹ lại khóc hở cha?
- Tất cả phụ nữ đều như thế, con yêu ạ - người cha mỉm cười đáp.
Cậu bé lớn dần lên và khi trở thành một người đàn ông, anh vẫn thường tự hỏi: "Tại sao phụ nữ lại khóc?".
Cuối
cùng anh tìm đến một nhà hiền triết. Nghe hỏi, nhà hiền triết ôn tồn
nói: "Khi Thượng đế tạo ra người phụ nữ, người phải làm cho họ thật đặc
sắc. Người làm cho đôi bờ vai họ cứng cáp để che chở được cả thế giới,
đôi tay họ mát lành để che chở sự yêu thương, và người cho họ một sức
mạnh tiềm ẩn để mang nặng đẻ đau.
Người cho họ một sự dũng cảm để
nuôi dưỡng và chăm sóc gia đình, người thân, bạn bè ngay cả những lúc
mọi người dường như buông trôi, và dù có nhọc nhằn đến mấy đi nữa họ
không bao giờ than thở... Người cho họ tình cảm để họ yêu thương con cái
ở mọi nghĩa trên đời, ngay cả những lúc con cái họ gây cho họ đau khổ.
Người
cho họ sức mạnh để chăm sóc người chồng của họ, tránh vấp ngã vì người
tạo dựng họ từ những xương sườn của người đàn ông để bảo vệ trái tim anh
ta... Người cho họ sự khôn ngoan để biết rằng một người chồng tốt sẽ
không bao giờ làm tổn thương vợ mình, hiểu rõ sự chịu đựng của người phụ
nữ và cô ta luôn thấp thoáng sau mỗi thành công của người chồng.
Để
làm được những việc nhọc nhằn đó, người cũng đã cho họ giọt nước mắt để
rơi, để họ sử dụng bất cứ lúc nào và đấy là điểm yếu duy nhất của họ.
Khi con thấy họ khóc, hãy nói với họ con yêu họ biết bao và nếu họ vẫn
khóc, con hãy làm trái tim họ được bình yên".